“Một buổi sáng thật chậm – tôi ngồi đó, thở và cảm nhận chính mình.” Tôi từng nghĩ thiền là thứ gì đó xa vời – khó, trừu tượng và… buồn chán. Nhưng rồi có những giai đoạn trong cuộc sống, mọi thứ bên ngoài dù có rộn ràng đến đâu cũng không thể khỏa lấp được cảm giác trống rỗng bên trong. Và tôi bắt đầu ngồi xuống – chỉ để thở. Không mong tìm được điều gì, chỉ là… thử xem sao. Ban đầu là vài phút mỗi ngày Ngồi trên thảm, trong im lặng. Không kỳ vọng. Và thật lạ – chính trong sự “không làm gì” ấy, tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn từng chuyển động nhỏ trong cơ thể: • Hơi thở chạm vào đâu khi đi vào • Cảm giác căng nhẹ ở ngực khi hít vào sâu • Nhịp tim đập chậm lại khi thở ra dài hơn một chút • Và cả những cảm xúc tưởng đã lãng quên, cũng lần lượt quay về Nhưng lần này, tôi không bị cuốn đi nữa. Tôi chỉ ngồi đó, chứng kiến. Tôi nhận ra điều này: Thiền không phải là để tìm sự yên tĩnh tuyệt đối. Mà là để đủ yên bên trong – đến mức mình có thể đối diện với cả sự ồn ...