Tôi từng nghĩ Yoga là hành trình để "giỏi lên". Càng thực hành, tôi càng phải dẻo hơn, mạnh hơn, giữ được tư thế lâu hơn, vào được những chuỗi động tác phức tạp hơn. Nhưng sau nhiều năm, sau cả những lần gián đoạn, tôi nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: Yoga không phải là sự tiến bộ. Yoga là sự quay về.

Khi “tiến bộ” trở thành áp lực
Chúng ta sống trong một thế giới nơi thành tích luôn được đề cao. Ngay cả khi đến với Yoga – một bộ môn vốn được sinh ra để chữa lành và kết nối – nhiều người vẫn mang theo tâm lý phải làm được điều gì đó “giống người khác”.
Tôi từng gặp không ít học viên, chỉ sau vài buổi tập đã vội hỏi:
-
“Khi nào em mới ép được sát người?”
-
“Tại sao em vẫn chưa giữ được thăng bằng?”
-
“Chắc em không có năng khiếu nên mới tập mãi không thấy kết quả…”
Thật khó để nhắc nhở người ta rằng: “Bạn không cần đi nhanh. Bạn chỉ cần ở lại với chính mình.”
Nhưng tôi hiểu. Bởi vì chính tôi cũng từng mang theo tâm lý đó – một tâm lý rất… con người.
Yoga là hành trình quay về
Bạn không cần ép mình vào bất kỳ hình mẫu nào.
Không có điểm đến, chỉ có sự nhận biết
Mỗi ngày bước lên thảm là một ngày khác nhau. Có ngày bạn thấy mình nhẹ nhàng, vững chãi. Có ngày lại thấy rối loạn, chông chênh. Nhưng điều quý giá là: bạn nhận ra được điều đó.
Yoga không biến bạn thành siêu nhân. Yoga chỉ giúp bạn thấy rõ hơn bạn là ai – trong từng khoảnh khắc.
Và có lẽ, điều ấy đã đủ đẹp rồi.
Đừng cố tiến bộ. Hãy cứ có mặt.
Yoga không phải là một cuộc đua.
Và đôi khi, một bước lùi cũng chính là một bước tiến – nếu nó giúp bạn quay về gần hơn với bản thân.